Tôi yêu cái cách mà ông nội thường giữ tôi bên cạnh. Vào ngày mà mẹ
không có ở bên, ông thường ở cùng để an ủi tôi. Tôi ngồi vào lòng ông,
kể câu chuyện về những ngày của tôi, và tôi cảm giác như mình chẳng bao
giờ cô đơn. Mặc dù trong nhà chúng tôi gần như trống trải khi mẹ đi làm,
và tôi cứ nói chuyện và ngồi với ông trong khi ông đắm mình trên chiếc
ghế đá, chúng tôi thường có những vị khách ở mỗi phòng trong căn nhà.
Có Edna và Elma (cặp sinh đôi) mà ông tôi thường bầu bạn, họ thường
ngồi ở trong bếp với ấm trà chính giữa bàn. Có cả Joseph người đốn gỗ
thường đi học với bố. thường ngồi với bố mỗi khi mà bố học bài ở bàn làm
việc, với 1 nụ cười trên mặt, lúc nào cũng nhìn vào cuốn kỉ yếu trung
học khi mà Joseph thường đi học với bố như một người bạn. Trừ khi lúc mà
mẹ cần sử dụng một chiếc ghế thì Joseph sẽ đứng kế bên bố để nhìn vào
cuốn kỉ yếu.
Sau đó chúng tôi có vị khách trẻ nhất như Beth và Tomas, những người
trạc tuổi tôi. Thường ở trên lầu khi mà họ không chơi với tôi. Tuy nhiên
tôi không quan tâm nếu Tomas đang ở trên đó với bố mẹ cậu ấy, cậu ấy
không bao giờ nói chuyện với tôi, chỉ làm khuôn mặt ngốc nghếch khi tôi
cố rủ cậu ấy chơi cùng. Nhưng Beth thì rất là tốt, cô ấy có mái tóc vàng
và những lọn tóc xoăn, sức nước hoa và trang điểm, và đôi khi mẹ mua
cho cô ấy những chiếc đầm mới để mặc. tôi chắc chắn rằng cô ấy rất thích
chúng, vì cô ấy luôn giữ khuôn mặt cười, ngay khi tôi hỏi mẹ tại sao cô
ấy có vết sẹo xấu xí trên lưng. Tôi cảm buồn khi mà mẹ nói rằng cô ấy
có nó khi mà cô ấy đến đây và chia tay với bố mẹ, những người mà mẹ nói
là rất xấu. Nên tôi nghĩ rằng tôi sẽ xem cô ấy như một cô em gái mà tôi
chưa từng có, nhưng tôi chỉ chơi những trò chơi với cô ấy khi tôi buồn.
Nhưng mẹ thì thường la mắng tôi khi mà tôi làm chiếc đầm của Beth bị bẩn
hay vô tình làm ngã cô ấy.
Tối nay mẹ nói chúng tôi sẽ có thêm 1 vị khách nữa, và một người bạn
để tôi chơi cùng! Mong sao gia đình cậu ấy có thể đến cùng! Nhưng mẹ nói
rằng rất khó để đưa cả gia đình của cậu ấy đến ở như gia đình của
Tomas. Sau đó mẹ ra ngoài đi làm, mẹ nói rằng mẹ sẽ về khi trời tối
khuya. Mẹ hôn vào má tôi, đem đồ nghề, và nói rằng tôi phải dọn 1 chỗ
trống trong phòng Beth cho cậu bé ở. Đó là lần cuối tôi nói chuyện với
mẹ khi mẹ đi làm, và tôi lên lầu để dọn phòng ngủ. mất một lúc và sau
khi tôi xong thì tôi không muốn chơi cùng Beth như tôi thường làm. Nên
tôi lấy một quyển sách ở kệ của Beth rồi chạy xuống dưới phòng khách.
Như thường lệ ông vẫn ở đó, ngồi ngay băng ghế đá, đợi tôi ngồi vào lòng
và kể ngày mới của tôi.
Nên tôi trèo lên người ông, và rúc vào lòng ông và kể ông nghe về cậu
bé mới đến. Nhưng tôi nhận ra có gì đó không ổn. Đầu ông ấy nghiêng hết
qua một bên, và mắt thì nhắm nghiền. Nên tôi nhảy ra và chạy ngay vào
phòng nhanh nhất có thể. Chạy qua cả Edna và Elma rồi ngay lập tức lấy
chiếc hộp bạc nơi mà chúng tôi để những đồ thiết yếu cho ông. Tôi chạy
xuống phòng khách, dừng lại ở lối ra và nhớ ra rằng tôi phải “chào buổi
tối” với Edna và Elma trước khi tôi chạy lại chỗ ông. Cầm trên tay những
phụ kiện, tôi bỏ ra phía sau ghế của ông và nhìn vào cổ ông. “ Ông à
vết khâu ông lại tuột chỉ rồi kìa! Biết bao nhiêu thời gian của cháu để
sửa lại vết khâu đó lần trước đấy!… hmph… nếu mà mẹ khâu chặt ông vào
cái máy mà ông thường dựa vào giống như bà đã làm với Beth, thay vì với
mớ vải bồng bông này. Thì ông sẽ không có ngã hoài như vậy! “
Nhưng tôi không có hề giận ông, đâu phải lỗi của ông. Mẹ mới học khâu
khi mà bà đem ông về đây như một vị khách mới. Chúng tôi chỉ mới chuyển
đến khu này và mẹ chỉ muốn đảm bảo rằng chúng tôi sẽ không còn cô đơn
nữa. Nhưng mà không phải lo, những vị khách của chúng ta đã ngồi ngay
ngắn và thẳng thóm vì chẳng bao giờ ngã nữa, và mẹ có nói một ngày nào
đó mẹ sẽ ngồi kế bên ông khi mà tôi ra ngoài đem những người khách mới
về.